Bình luận về bài viết này

Ngồi Hưởng Tám Chồng Chương 67.2: Trái tim của lục hoàng tử

Untitled

“Hồng nhan cô độc tiều tụy nằm cười hoa đào.

Dòng sông xuân chỉ vì người mà khô cạn.

Nâng cốc hát khúc ly biệt mà lòng thêm chán chường.

Đôi uyên ương dùng tánh mạng đổi lấy sự vĩnh hằng.

Trái tim người như thủy triều lên xuống, như trăng khuyết lại tròn.

Thế sự xoay vần xuân đi xuân lại về.

Duyên đến duyên đi luân lạc phàm trần .

Thiên Thượng Nhân Gian

. . . . . .”

Lúc Tống Vũ Kiệt bỏ đi, trời đã về chiều, Tống Ngâm Tuyết một mình đứng cách đám lều trướng không xa, nhẹ nhàng thấp giọng hát ca.

Trên đời này, mỗi người đều có một cái mặt nạ, hoặc sâu, hoặc cạn, hoặc thực, hoặc hư, nhưng mặc kệ như thế nào, dưới lớp mặt nạ đó, luôn luôn có một trái tim.

Giống như Tống Vũ Kiệt, mặc kệ hắn xấu xa như thế nào, nhưng đối với thân tình, đối với Kỳ Nguyệt, hắn thật sự đã dụng tâm.

Ngẫm lại lời nói vừa uy hiếp vừa lừa gạt hắn nói trước khi đi, trong lòng Tống Ngâm Tuyết liền buồn cười một hồi. Hắn có ý gì? Thành toàn sao? Rõ ràng dùng {ám vệ} để trao đổi, muốn nàng tiếp nhận Kỳ Nguyệt?Lục béo ị này, hành vi cử chỉ thật đúng là không phải quái dị bình thường.

“Đang suy nghĩ gì đấy? Mà vừa lắc đầu, vừa bật cười?” Một vòm ngực mạnh mẽ và ấm áp, nhẹ nhàng kéo người ngọc ra sau, theo một mùi hương u lan nhàn nhạt, giọng nói của Minh Tịnh nhẹ vang lên bên tai Tống Ngâm Tuyết.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Cúi đầu xuống, in một nụ hôn ấm áp bên tai nàng, Minh Tịnh chậm rãi nắm chặt tay, dùng hành động này để an ủi nỗi tương tư liên tiếp nhiều ngày.

“Minh Tịnh, độc của chàng đã giải hết rồi sao?” Đây là một câu nói nhảm dư thừa, chính là không biết sao, nàng lại muốn hỏi. Minh Tịnh trúng độc, có thể nói đều là vì nàng, đối với một người vì mình mà có thể giao ra cả tánh mạng, nàng sẽ dùng trái tim chân thành, thâm tình đối đãi.

“Giải hết rồi, Tuyết Nhi, nếu như Vô Song không ngăn cản, ta đã sớm xuất cốc tìm nàng.” Tựa hồ còn buồn bực vì chuyện Vô Song, Minh Tịnh nghiêng khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng duyên dáng lại một lần nữa lướt quá khuôn mặt nàng, sau đó mới chịu thỏa mãn.

Hắn biết hàm nghĩa ẩn trong câu hỏi này, điều này nói rõ trong lòng nàng đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hắn.

“Tuyết Nhi, ta rất nhớ nàng. . . . . .” Một khi rơi vào lưới tình, sắt thép cũng biến chỉ tơ, không còn cứng rắn nữa, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ còn lại một câu như vậy.

“Minh Tịnh, về chuyện mấy người kia ——”

Đối với Minh Tịnh, người nam nhân đầu tiên nàng gặp lúc xuyên không đến đây, trong lòng của nàng, luôn mơ hồ cất giấu một loại tình cảm khác thường, lúc này, khi nàng bị hắn ôm trong ngực, nghe hắn ôn nhu chí tình thủ thỉ thì lòng của nàng, giống như bị đầu độc.

Minh Tịnh vốn là một nam tử cực kỳ có mị lực, từ trong miệng hắn nói ra lời thâm tình, từ từ, tê tê, xuyên qua tai chảy xuôi cả người, trên cơ bản không có cô gái nào có thể chống đỡ nổi.

Nếu như đổi thành trước kia, có lẽ Tống Ngâm Tuyết có thể còn giữ được tự tin cùng định lực, nhưng hôm nay, sau khi bọn hắn từng có tiếp xúc thân mật, loại mị lực này, liền bắt đầu ăn mòn lòng nàng.

Nhắm mắt lại, sa vào trong hơi thở như lan như xạ của Minh Tịnh, thân thể Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ rung động, sau đó không hề báo trước, đôi môi, liền bị Minh Tịnh chuẩn xác, nhanh chóng chiếm lấy, sau đó hôn sâu, gắt gao quấn giao cùng một chỗ.

“Tuyết Nhi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, về phần những người khác. . . . . . Ta không muốn trông nom.” Thở hổn hển, mất thật lớn khí lực mới từ trong sự ngọt ngào của nàng thoát ra, nhìn qua cặp môi đỏ mọng bị mình mút vào mà trở nên kiều diễm ướt át trước mắt, Minh Tịnh giơ ngón tay lên, vẻ mặt quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve.

Không có người nam nhân lại thiệt tình nguyện ý cùng người khác chia xẻ nữ nhân của mình, nếu không phải thật sự yêu sâu sắc, yêu say đắm rồi, tuyệt đối không thể đơn giản như thế.

Tuy những lời này, Minh Tịnh nói có chút do dự, có chút giãy dụa, nhưng cuối cùng hắn cũng rõ ràng đầy đủ nói ra khỏi miệng, chỉ bằng điểm này, đối với người thanh cao kiêu ngạo như hắn mà nói, đã là cực kỳ hy sinh, vô cùng nhượng bộ.

Tống Ngâm Tuyết tinh tường hiểu được đạo lý trong chuyện này, trong lòng vì hắn mà cảm động sâu sắc, nàng quay đầu, chậm rãi tựa vào trong ngực Minh Tịnh, hai tay nhẹ nhàng để lên trên ngực hắn, sau đó vẻ mặt an bình, yên tĩnh mà nhu hòa.

Có được phu quân như thế, xem như là niềm hạnh phúc lớn nhất khi nàng xuyên không đến thế giới này.

Thấy người ngọc ôm lại mình, Minh Tịnh có chút kinh ngạc, có chút bất ngờ, hắn nhìn phương xa, trong đôi mắt chói lọi như sao thần tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn.

“Minh Tịnh, có ai từng nói với chàng, bộ dạng chàng cười lên, rất dễ nhìn. . . . . .” Không ngẩng đầu, chỉ  nhẹ nhàng tựa trên bờ vai hắn, trong đầu Tống Ngâm Tuyết tưởng tượng ra gương mặt tuấn tú đang mỉm cười,  bộ dáng thâm thúy, không nhịn được bị hấp dẫn.

“Trước không có, hiện tại. . . . . . nàng là người đầu tiên.” Thâm tình ôm nàng vào trong ngực, người con gái này làm cho hắn yêu đến khắc vào xương cốt, gương mặt tuấn tú của Minh Tịnh đầy nhu tình, mỉm cười ngọt ngào.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười, cựa quậy thân thể tìm vị trí thoải mái, nhẹ nhàng giật giật, sau đó mở miệng trêu chọc nói: “Ha, thì ra ta là người đầu tiên sao?”

“Đúng vậy a, nàng là người đầu tiên. Người đầu tiên đoạt nụ hôn của ta, người đầu tiên chiếm được trái tim của ta, còn là người đầu tiên có được ta. . . . . .”

“Ngừng!” Biết hắn đang muốn ám chỉ điều gì, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu, chống lại gương mặt tràn đầy vui vẻ kia, sau đó buồn bực thầm nghĩ: nnd, quả nhiên là nam nhân phúc hắc, không nghĩ lại bị hắn cho vào tròng.

“Ha ha, Tuyết Nhi, không đùa nàng nữa, ta tới, là có chính sự muốn nói với nàng.” Nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, Minh Tịnh nhu hòa nói.

“Cái gì?”

“Về Tinh sát, ta nghĩ cũng đã đến lúc trả nó về chính chủ. Nó vốn là một tổ chức tình báo do cha ta lập nên vì Nhữ Dương Vương, chỉ có điều về sau bởi vì tư tâm của ta, mới khiến nó thoát ly ra bên ngoài.”

Minh Tịnh nói, có chút áy náy, một tay hắn vuốt ve lưng nàng, dịu dàng trìu mến.

“Được, ta nhận.” Nhẹ gật đầu, Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, đối với sự giao phó không hề giữ lại của Minh Tịnh, trong lòng của nàng, lại rung động thêm lần nữa.

“Tuyết Nhi, bài hát vừa rồi tên gọi là gì? Rất đặc biệt. . . . . .”

“《 Say tình 》. . . . . .”

“Say tình? Thật đúng là tên hay a. . . . . .”

Ôm lấy người ngọc, Minh Tịnh nhẹ nhàng nói, hình ảnh lưu luyến, phong lệ động lòng người. Mà ở cách đó không xa, thân ảnh Thư Ly tuấn dật thanh thoát ngơ ngác đứng, hâm mộ cùng bi thương, thừa nhận từng đợt lại từng đợt sóng ngầm đau đớn. . . . . . Trong màn đêm, tất cả yên tĩnh lại, Tống Ngâm Tuyết ngồi trong trướng bồng, cúi đầu suy tư dưới ánh đèn.

Ngoài trướng không xa,  vang lên tiếng đàn sâu kín của Thư Ly, không biết bắt đầu từ lúc nào, buồn bã trầm thấp, nhưng vẫn không dừng lại.

Nàng nghe ra, tiếng đàn của hắn rất buồn, bởi vì tình cảm trong lòng, nên ảnh hưởng đến động tác trên tay.

Hắn khổ sở, là vì nàng sao? Có lẽ a, chính là chuyện này có quan hệ gì đến nàng đâu?

Quyết định không để ý tới, nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, mà lúc này, màn trướng bị người ta nhấc lên, tiếp đó một cỗ mùi thuốc nhẹ nhàng tiến vào.

“Tuyết Nhi.”

Dịu dàng thấp giọng gọi một tiếng, nàng mở to đôi mắt sáng chói, xoay người mà trông, “Vô Song, có việc gì vậy?”

“Đến giao cho nàng cái này.” Cười nhạt đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống, Vô Song đưa tay bày ra một chai thuốc trước mặt người ngọc, vẻ mặt thanh nhã nói: “Ngưng Linh tán, ta đã bào chế xong.”

“Cám ơn chàng.” Vươn tay tiếp nhận chai thuốc, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên cười, đối với Vô Song, từ đáy lòng nàng, luôn tràn ngập nhu tình.

“Tuyết Nhi, ta và nàng không cần nói cảm ơn.” Thuận thế cầm tay người ngọc, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, Vô Song mỉm cười nhẹ nháy mắt, tiếp đó ám chỉ nói: “Tuyết Nhi, nếu quả thật muốn nói cảm ơn, vậy ta cũng nên cảm ơn nàng, bởi vì ít nhất nàng không có nhẫn tâm để cho ta một mình ôm đàn ngọc, tinh thần chán nản. . . . . .”

 

 

Bình luận về bài viết này