1 bình luận

Ngồi Hưởng Tám Chồng Chương 64: Lòng rối loạn.

Không biết Khiên Ngưu dùng cái phương pháp gì, dù sao đêm đó Tống Vũ Kiệt tiết dục xong, không có như dĩ vãng vung tay rời đi, mà lại cùng nàng ở Nhữ Dương Vương phủ tùy tiện tìm gian phòng trống, triền miên cùng nhau mộng Chu công.

Sáng sớm ngày thứ hai, nằm ở bên người Tống Vũ Kiệt, Khiên Ngưu chống thân thể xích lõa, dò xét cẩn thận Tống Vũ Kiệt giờ phút này đang nằm bên cạnh nàng, ngủ say không biết trời trăng mây gió, ánh mắt từ từ lướt từ mặt, cánh tay, thân thể, chân mập mạp, chất đầy thịt béo kia  . . . . . .

May là tối hôm qua không để cho hắn rời khỏi! Nếu không mình hiện tại đã thiệt thòi lớn rồi . . . . . . Trong lòng âm thầm nghĩ, khóe miệng cười đắc ý, Khiên Ngưu lúc này vươn tay, chậm rãi  sờ lên bụng mượt mà cao thẳng của Tống Vũ Kiệt, miệng, nói thật nhỏ : “Tuy là ngươi lớn lên không bằng một phần vạn Thư Ly, nhưng luận quyền thế tài phú, ngươi lại nhiều hơn hắn không biết mấy vạn lần? Ha ha, mạng của ta thật đúng là không tồi, rõ ràng trèo lên tới hoàng tử. . . . . . Cơ hội này, ta sao không nắm chắc cho được! Ha ha. . . . . .”

Nhẹ nhàng cười, nhưng lại lập tức che miệng, sợ vì vậy mà đánh thức người bên cạnh, do đó mà hỏng chuyện tốt của mình!

Đứng dậy hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, nhìn thấy trời đã sáng choang, cảm thấy cũng đến lúc, Khiên Ngưu ngồi trở lại trên giường, dùng chăn mền quấn ngực của mình, bắt đầu“A. . . . . .”  một tiếng hét rầm lêm.

Vừa nghe đến tiếng kêu từ phòng trống trong phủ truyền đến, bọn hạ nhân bên ngoài đều vọt đến kiểm tra, khi bọn hắn chứng kiến thị nữ Thư Ly là Khiên Ngưu, lúc này ôm chăn, hai mắt mông lung đẫm lệ, thân thể rụt lại, biểu lộ thống khổ sợ hãi lắc đầu, bên người, Lục hoàng tử tội ác chồng chất đang nằm, bởi vì tiếng thét, đang nhập nhèm mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy.

“Lục, Lục điện hạ. . . . . .” Thấy điệu bộ này, bọn hạ nhân lập tức hiểu ý, vội vàng lui ra ngoài, nhỏ giọng len lén nói: “Nhanh báo cho quận chúa!”

“Đúng, báo cho quận chúa!” Gật mạnh đầu một cái, thân ảnh nhanh như chớp chạy đi, trên giường, khuôn mặt đang khóc lóc của Khiên Ngưu, đáy mắt, có ánh sáng đắc ý đang lóe lên. . . . . .

Khi Tống Ngâm Tuyết được người báo cáo, chạy tới thì lúc này chứng kiến là cảnh Tống Vũ Kiệt từng kiện từng kiện mặc quần áo, vừa mặc vưà mắng: ” Quả nhiên là trời tối thấy không rõ! Ta lại còn tưởng rằng là mỹ nữ? Kết quả mẹ nó lại là người quái dị xấu đến không thể xấu hơn!”

Căm giận nói, con mắt lần nữa liếc về phía gò má Khiên Ngưu bị đánh sưng vô cùng cao, một khối lớn xanh xanh tím tím lộn xộn, dữ tợn khủng bố biễu diễn dọa người.

“Loại mặt hàng này? Thực là mẹ nó không may!” Mạnh mẽ ghét bỏ thóa mạ, phụng phịu định bỏ đi, đúng lúc này, Tống Ngâm Tuyết thong thả đi đến, “Lục ca ca, huynh nói cái gì không may a?”

“Còn cái gì? Không phải là nhìn thấy người quái dị này!” Phẫn nộ chỉ vào Khiên Ngưu núp trong góc giường, biểu lộ đáng thương, Tống Vũ Kiệt tràn đầy không muốn nói: “Ngâm Tuyết muội muội, thị nữ này trong phủ muội cũng quá dọa người đi! Cũng đã lớn thành như vậy!”

Cũng đã lớn thành như vậy, còn gọi là người sao?

Tống Ngâm Tuyết hiểu được ý tứ sâu xa của Lục heo mập, nhíu mi nhìn nhìn Khiên Ngưu vẫn cúi đầu, miệng, cao giọng nói: “Có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ạch, cái kia. . . . . .” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Kiệt do dự một chút, đang lo lắng có nên đem chuyện hôm qua của mình và Kiều Mạt Nhi nói ra hay không, mà khi ánh mắt thoáng nhìn đến mặt Khiên Ngưu, liền cảm thấy bực bội một hồi: “Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì! Người quái dị này câu dẫn ta, trời tối ta đây không thấy rõ.”

“Nô tỳ không có câu dẫn Lục điện hạ! Điện hạ hắn, hắn. . . . . .” Lời Tống Vũ kiệt còn chưa nói hết, Khiên Ngưu một mực núp ở một bên lập tức lên tiếng giải thích, sau đó giải thích hết, liền “Thương tâm” “Ô ô” khóc lên.

Vừa thấy tình trạng này, tròng mắt giảo hoạt của Tống Ngâm Tuyết quay tít nửa vòng, sau đó vẻ mặt vui vẻ mở miệng trêu chọc Tống Vũ Kiệt nói: “Lục ca ca, huynh đây là được tiện nghi còn khoe mẽ . . . . . .”

“Cái gì được tiện nghi! Với loại mặt hàng này á? Tặng không cho ta, ta còn không thèm!” Tức giận nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.

“Chính là Lục ca ca không phải đã muốn sao?” Cố ý cùng hắn luẩn quẩn, Tống Ngâm Tuyết  Mân Côi bên cạnh, chỉ thấy Mân Côi nghe vậy, nhẹ đáp một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.

“Lục ca ca, người này . . . . . . huynh đã muốn qua, vậy kế tiếp?”

“Cái gì kế tiếp? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Nữ nhân xấu như vậy, ta nhìn đã phát ói, muội còn kế tiếp gì chứ!” Liếc xéo mắt, lớn tiếng bất mãn nói.

Lúc này vừa nghe hắn nói như vậy, Khiên Ngưu bên cạnh nóng nảy, vội vàng quỳ đến dưới chân Tống Ngâm Tuyết, đau khổ cầu khẩn: “Quận chúa! Quận chúa! Ngươi làm chủ cho nô tỳ a!”

“Cái này sao. . . . . . hay là chờ chủ tử ngươi đến đây lại quyết định đi.” Tròng mắt nhìn nhìn Khiên Ngưy dưới chân khóc rống chảy nước mắt, đáy lòng Tống Ngâm Tuyết không khỏi cười lạnh một tiếng, tiếp đó giương mắt, chậm rãi nói với tên mập: “Lục ca ca, kỳ thật Khiên Ngưu này, nguyên bản lớn lên cũng không phải khó coi như vậy! Chỉ là mấy ngày trước đây bởi vì có việc lừa gạt ta, bị đại nha hoàn trong phủ ta đánh thành như vậy  mà thôi. . . . . .”

Tống Ngâm Tuyết nói lời này vô cùng có trình độ, đã nói rõ lý do vết bầm tồn tại trên mặt Khiên Ngưu, lại âm thầm nói tính cách làm người của nàng, làm cho Tống Vũ Kiệt lập tức cũng hiểu rõ Khiên Ngưu.

“Cái gì! Người quái dị này còn dám lừa gạt chủ tử? Ta thấy nàng là không muốn sống nữa chăng!” Phẫn nộ nói, lập tức trong lòng quyết định sẽ không cần, Tống Vũ Kiệt vội vàng khoát tay bỏ đi.

Vừa thấy tình hình này, Khiên Ngưu trong lòng hốt hoảng, thân thể đang quỳ bật dậy.

Tống Ngâm Tuyết nhìn biểu hiện của Khiên Ngưu lúc này, cảm thấy đã hiểu được chân tướng sự tình cả chuyện này: thì ra là có người muốn leo lên đầu cành làm phượng hòang . . . . . .

Một tay ngăn trở Lục heo mập bỏ đi, Tống Ngâm Tuyết vô tội nói: “Lục ca ca, huynh cứ như vậy mà đi, chỉ sợ không được tốt a. . . . . .”

” Ngâm Tuyết muốn như thế nào?” Lúc này sớm đã quên mâu thuẫn lần trước, trong lòng Tống Vũ Kiệt, cảm thấy rất thân thiết với Tống Ngâm Tuyết.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói, “Lục ca ca, nói thế nào Khiên Ngưu cũng là người trong phủ ta, hiện tại nàng thất thân cho Lục ca ca, nếu huynh không có biện pháp, cứ như vậy phủi phủi đít rời đi, mặt mũi ta đây, biết để vào đâu a. . . . . .”

“Cái này. . . . . .” Vừa nghe lời này, cảm thấy cũng rất có đạo lý, nếu ngay cả người trong phủ mình cũng bảo vệ không được, vậy sau này, làm sao có thể phục chúng?

“Ngâm Tuyết muội muội, theo ý ngươi, chuyện này nên xử lý như thế nào cho tốt?” Dừng bước, Tống Vũ Kiệt thẳng tắp nói. Đúng lúc này, Thư Ly do Mân Côi dẫn đường, chậm rãi đi đến.

Vừa thấy tình cảnh trong phòng, Thư Ly đầu tiên là sững sờ, nhưng lập tức khôi phục sự lạnh nhạt trước sau như một, hắn thẳng tắp đứng, không mở miệng, cũng không giương mắt nhìn.

Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đi đến trước mặt Khiên Ngưu, nghiêng mắt nhìn về phía Thư Ly, trầm thấp ôn nhu nói: “Phu quân, đêm qua thị nữ của người dưới cơ duyên, thất thân cho Lục ca ca ta, ta hôm nay muốn vì nàng làm chủ, đem nàng đưa đến Lục Vương Phủ, phu quân . . . . . còn có ý kiến gì chăng?”

“Không có.” Cũng không thèm liếc nhìn Khiên Ngưu quỳ trên mặt đấ , Thư Ly nhàn nhạt trả lời, sau đó bổ sung một câu: “Hết thảy tùy quận chúa an bài, Thư Ly không có bất kỳ ý kiến gì.”

Lời nói quyết tuyệt, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết hiểu được nhẹ gật đầu, mà Khiên Ngưu bên chân, thì là vẻ mặt thầm hận, đáy mắt oán nộ lưu động: Ứng Thư Ly a Ứng Thư Ly, uổng cho ta đối với ngươi một lòng say mê, ngươi lại nhìn cũng không liếc nhìn ta, liền đem ta đẩy ra! Hừ, ngươi là định sớm quăng cái gánh nặng ta đây đi a? Như vậy sẽ không có người tiết lộ bí mật của ngươi rồi! Ha ha, ta cho ngươi biết, không có dễ dàng như vậy đâu! Ta bây giờ là bởi vì yếu thế, không đả động được ngươi, sau này, một khi ta leo lên lên cái cành cây cao Lục hoàng tử này, làm thiếp của hắn, đến lúc đó, hãm hại một kẻ  nho nhỏ là ngươi, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. . . . . .

Âm thầm, xấu xa nghĩ, trong nội tâm tức giận run rẩy, nhưng mà trên mặt, biểu hiện càng thêm bất lực. Khiên Ngưu lúc này, nước mắt không ngừng rơ , xẹt qua gò má bầm tím sưng cao của nàng, không khỏi khiến Tống Vũ Kiệt buồn nôn một hồi.

“Ngâm Tuyết, muội sẽ không phải thật sự muốn ta đem người quái dị này mang về chứ a?” Ghét bỏ nhìn sang, trong nội tâm trăm ngàn lần không muốn, Lục béo ị trừng mắt con mắt thật nhỏ của hắn, bất đắc dĩ nhìn.

“Lục ca ca, đây là trong phủ ta, nàng lại quả thật đã bị huynh. . . . . nếu như ta không làm như vậy, vậy huynh ra cho ta chủ ý tốt khác a!”

Nhếch lông mày cười nhạt, ánh mắt không ngừng tại đảo quanh trên mặt ba người.

Nghe vậy, cũng không còn cách nào, Tống Vũ Kiệt nặng nề thở dài, vô cùng không muốn vung tay áo nói: “Thực xui! Đưa thứ xấu xí như vậy trở về chướng mắt!”

“Lục điện hạ. . . . . . Kỳ thật. . . . . . Kỳ thật Khiên Ngưu lớn lên cũng không xấu . . . . . .” Nhỏ giọng, yếu ớt, thanh âm nhẹ như muỗi bay,  Khiên Ngưu lúc này vừa nghe Lục béo ị đồng ý mang nàng hồi phủ, lúc này giả nhu nhược mở miệng giải thích.

Lời này vừa nói ra, cái mục đích gì đều sáng tỏ rồi! Ở đó, ngoại trừ Lục béo ị đầu óc lợn  chết kia không có kịp phản ứng với dụng ý trong nội tâm của Khiên Ngưu, hai người khác, đều khinh bỉ rũ mắt xuống, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Thư Ly buông mắt, không nói một tiếng, nghĩ đến những lời đã nói, chuyện đã làm hôm qua của Khiên Ngưu với chính mình, nhìn lại bộ dáng cùng lời nói trước mắt của nàng, lập tức một cỗ chán ghét sâu sắc dâng lên, lập tức nghiêng người đối Tống Ngâm Tuyết nói: “Ở đây đã không có chuyện của Thư Ly, xin được cáo lui trước.”

Xoay người, không cần bất luận kẻ nào cho phép liền nhấc chân mà đi, nhìn cử động của hắn, lại nhìn nhìn phản ứng của Khiên Ngưu, Tống Ngâm Tuyết không khỏi nhắm con mắt lại, một nụ cười đầy thâm ý giương ra.

Khiên Ngưu oán hận nhìn bóng lưng Thư Ly rời đi, răng ngà cắn không ra tiếng, nhưng mà nàng hiểu được, việc cấp bách của nàng bây giờ không phải đi phẫn hận, mà là tìm được quyền thế bản thân mong muốn nhất! Kết quả là nàng quỳ, chậm rãi chuyển đến bên người Tống Vũ Kiệt, “Lục điện hạ , nô tỳ lớn lên kỳ thật cũng không xấu! Chỉ là bởi vì. . . . . . mới có thể như vậy. Xin điện hạ cho nô tỳ chút thời gian, chờ mặt nô tỳ khỏi hẳn lại nhìn xem, nếu như khi đó, Lục điện hạ vẫn không hài lòng nô tỳ…, nô tỳ, nô tỳ. . . . . .”

Giả như tâm tình có chút kích động, Khiên Ngưu xảo diệu tránh đi  nguyên nhân chính mình bị phạt, nhằm vào tính cách háo sắc của Tống Vũ Kiệt, cho hắn khối bánh vẽ xinh đẹp.

Tống Vũ Kiệt vốn lòng tràn đầy không thoải mái, đang nghĩ nên xử lý cái người quái dị này như thế nào, nhưng lúc này lại thấy nàng nói chuyện tự tin như thế, cảm thấy có chút do dự, lập tức giương mắt, bỏ qua khuôn mặt khó coi bên cạnh, không ngừng cao thấp dò xét thân thể nửa che nửa hở của Khiên Ngưu, âm thầm nghĩ: người quái dị này dáng người cũng không phải tệ, để lại chơi cũng sướng! Bất quá chính là. . . . . .

“Được rồi được rồi, bổn hoàng tử đáp ứng ngươi, chờ thương thế ngươi khỏi hẳn lại xem xem! Bất quá ta nói trước, đến lúc đó nếu ngươi còn xấu như vậy, cũng đừng trách ta đem ngươi chặt ra cho chó ăn!” Vung tay lên, căm giận nhấc chân đi ra ngoài.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười thân thiết nói: “Lục ca ca đi thong thả, chờ mặt Khiên Ngưu tốt lên rồi, muội muội nhất định sớm đưa qua cho huynh!”

Mỉm cười đưa mắt nhìn Lục béo ị rời đi, Tống Ngâm Tuyết thu hồi khuôn mặt tươi cười, sau khi liếc Khiên Ngưu, khẻ nhếch khóe môi lần nữa, tiếp theo, không nói một lời xoay người đi ra. . . . . .

“Quận chúa!” Trong Ngâm Tuyết các, Mân Côi phàn nàn hướng Tống Ngâm Tuyết kêu một tiếng, tiếp theo cúi đầu, giống như không muốn đứng.

“Làm sao vậy?” Buồn cười nhìn phản ứng của nàng lúc này, Tống Ngâm Tuyết ngồi ở trên ghế thái sư, khẽ nhếch mày nói: “Ngươi hâm mộ a?”

“Nô tỳ không thèm hâm mộ! Chẳng qua là không quen nhìn mà thôi!” Căm giận nói, tiến lên một bước đưa nước trà qua, trợn trắng mắt, Mân Côi mở đầu nói: “Quận chúa, ngài là không thấy được bộ dáng vừa rồi kia của Khiên Ngưu? Quả thực cao ngạo là không chịu nổi! Thật giống như cái gì cũng bị nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân vậy, mắt cũng không thèm nhìn người khác! Hứ, không phải theo Lục hoàng tử sao? Người ta muốn hay không hắn còn là một vấn đề, kiêu ngạo cái gì a.

Nghe Mân Côi phàn nàn xong, trong ánh mắt xinh đẹp của Tống Ngâm Tuyết, lộ ra một loại sắc thái không muốn người biết, nàng chậm rãi uống trà, thái độ tự nhiên, ý bảo Mân Côi tiếp tục nói.

Thấy vậy, Mân Côi hiểu ý, vẻ mặt bất mãn giảng giải, “Ai mà hâm mộ nàng a? Nàng cũng không nghĩ, người như Lục điện hạ vậy, thì có thể trông cậy được gì? Sợ là qua phủ, thì chỉ có uống nước đắng, còn không bằng trong phủ chúng ta!”

“A, vì sao nói như vậy?” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, nhàn nhạt hỏi.

Lúc này bởi vì cảm thấy bất mãn, Mân Côi thẳng thắn nói nguyên nhân ra: “ Trong phủ Lục hoàng tử, chính là đã có rất nhiều vị thê thiếp rồi, hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp như hoa, tướng mạo xuất chúng! Còn có Vương Phi Lục hoàng tử, nghe nói chính là một bình dấm chua nổi danh, đối phó thê thiếp của Lục hoàng tử, thủ đoạn vô cùng độc ác! Nghe nói chỉ cần bất kỳ một thị thiếp nào Lục hoàng tử sủng hạnh qua, ngày hôm sau đều bị cưỡng chế bắt uống hồng hoa(thuốc tránh thai), nếu có cá biệt bỏ sót mà mang thai, không quá mấy tháng, Lục Vương Phi sẽ tùy tiện tìm cớ, cho người xử lý, không lưu hậu hoạn.!”

Mân Côi giảng giải hăng say, hoàn toàn không chú ý lúc này Tống Ngâm Tuyết đang suy nghĩ cái gì, nàng xoay người thu thập gì đó trên mặt bàn, vừa không ngừng nói: “Còn có, nghe nói Lục hoàng tử còn rất thích nam sủng, thường xuyên lấy một ít nam tử tướng mạo tuấn mỹ đến trong phủ vui đùa, khiến cả phủ chướng khí mù mịt! Quận chúa ngài nói xem, trong loại hoàn cảnh này, có ai nguyện ý đi Lục Vương Phủ? Ngoại trừ tiện nhân Khiên Ngưu kia, phỏng chừng không còn ai khác!”

“Nói đến Khiên Ngưu này, nô tỳ liền bức bối một bụng! Rõ ràng nha đầu này hôm trước còn bá đạo lôi kéo Thư Ly công tử như vậy, giống như công tử là của nàng không bằng! Cũng không đến hai ngày rõ ràng cùng Lục hoàng tử dính thành một khối? Hừ, nàng này căn bản có ý xấu, muốn leo lên nịnh bợ quyền quý!”

Mân Côi Tức giận không thôi, sau khi nói hết những lời này, bình tĩnh đứng lại, sau đó vẻ mặt như ngộ ra kêu lên: “A! Chẳng lẽ nàng thất thân lần này, chính là nàng tự mình xếp đặt  a! Phi. . . . . . Thật là không biết xấu hổ !”

Phẫn nộ mắng chửi, vẻ mặt khó chịu, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mở miệng: “Mân Côi, đến phòng kho lựa chút đồ trang sức đẹp mắt, lấy thêm  thuốc lưu thông máu bầm cùng thuốc bổ hầm cách thủy đưa đi cho Khiên Ngưu, nói ta chúc nàng sớm ngày đoạt được sự yêu thương của Lục ca ca, sủng ái không suy gỉam!”

“Quận chúa. . . . . .” Không muốn kéo góc áo, Mân Côi chu miệng lên, bất mãn nói thầm : “Quận chúa lấy lòng Khiên Ngưu kia a? Nàng ta khoe khoang như vậy rồi, lại mang mấy thứ đó đưa qua cho nàng, còn không khiến cái đuôi nàng vểnh lên trời? Nô tỳ thật là không muốn thấy một màn như vậy. . . . . .”

Nghe nàng nói thầm xong, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt cười cười: “Ta có nói hướng nàng lấy lòng sao?”

“Không phải lấy lòng, chúng ta đây còn vì cái gì muốn tặng đồ cho nàng a?” Khó hiểu hỏi, Mân Côi mở to mắt.

Thấy vậy, chậm rãi buông cái chén, hơi hơi nhìn phía trước, biểu lộ, sâu không thể lường, lời nói, nhẹ nhàng mà trầm thấp: “Mân Côi, ngươi chẳng lẽ không biết đứng càng cao, ngã càng đau sao? Khiên Ngưu đã hao hết tâm tư muốn leo lên, chúng ta đây cũng nên giúp một bả! Đợi cho nàng leo đến nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta ở dưới đất, nhàn nhã tự nhiên nhìn, nhìn xem nàng hung hăng té xuống như thế nào. . . . . .”

” Ý Quận chúa là nói. . . . . . Chúng ta đem hết toàn lực nâng nàng? Làm cho nàng cảm thấy mình tốt đẹp tiến vào Lục Vương Phủ, tại đó đi tranh giành, chém giết, sau đó kích khởi mọi người oán hận? Mượn tay người khác, đem nàng. . . . . .” Tay chậm rãi làm thế “Cắt”, Mân Côi hiểu ý  giải thích ý tứ của Tống Ngâm Tuyết ra.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt không cho là đúng cười cười, tiếp tục mở miệng nói: “Có phải là kết cục này không? Còn phải coi biểu hiện  của người nào đó  . . . . . .”

Tà tà cười, ưu nhã nâng chung trà lên, chậm rãi uống.

Nàng vừa nói như vậy, Mân Côi trong lòng rộng mở trong sáng, cảm thấy hưng phấn nói: “Quận chúa kế hay! Kế hay!”

“Kế hay?” Giương mắt, chậm rãi nhìn, trong mắt để lộ ra một tia giảo hoạt, Tống Ngâm Tuyết nhìn Mân Côi, nói thật nhỏ: “Ta có mưu kế qua cái gì à. . . . . .”

“Không có! Không có! Đương nhiên không có!” Ý vị lắc đầu, lập tức lại gật đầu, Mân Côi vui vẻ có chút loạn, lập tức hạ thấp người hành lễ, giương giọng nói với Tống Ngâm Tuyết: “Nô tỳ nghe quận chúa phân phó, đi tặng đồ cho Khiên Ngưu ngay!”

Thân ảnh sung sướng xoay người bước đi, Tống Ngâm Tuyết nhìn thân ảnh rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong nội tâm, trầm giọng mở miệng nói: “Nhữ Dương quận chúa, che dấu sâu như ngươi, nhất định cũng sẽ yêu thích thủ đoạn chơi đùa trả thù như vậy của ta a. . . . . .”

Trong Thư Ly các, Khiên Ngưu đắc ý nhìn tất cả quà Tống Ngâm Tuyết đưa tới cho nàng, chốc đắp cái này lên mặt, chốc lại đeo cái kia lên trên đầu, bộ dạng như vậy, cực kỳ huênh hoang khoác lạc không ai bì nổi!

“Nhanh lên! Đem những vật này đến trong phòng ta đi! Đây chính là phần thưởng của quận chúa cho ta, nếu thiếu món gì, ta muốn các ngươi xách đầu đến đền!” Hôm nay là lúc nàng rời Thư Ly các, bởi vì quan hệ mình cùng Tống Vũ kiệt, nàng đã không cần phải làm thị nữ cho Thư Ly nữa rồi!

Nhờ Tống Ngâm Tuyết sắp xếp, nàng hôm nay chính thức dọn đi nơi khác, chờ thêm mấy ngày toàn bộ thương thế dưỡng tốt rồi, sẽ được một cỗ kiệu mang đến Lục Vương Phủ.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Cẩn thận!” Hô to gọi nhỏ chỉ huy phân công hạ nhân, không để ý sự bất mãn khinh khỉnh của bọn họ, Khiên Ngưu vui sướng dệt mộng đẹp của nàng, một bộ dạng nghiễm nhiên đã là đương gia chủ mẫu.

Xoay người, đi về hướng Thư Ly bên cạnh không để tâm đến hết thảy, chỉ lẳng lặng vuốt đàn, ánh mắt Khiên Ngưu biến thành u oán, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên. Ứng Thư Ly, ngươi thật quá đáng! Ta hôm nay phải rời đi, ngươi từ đầu đến cuối đều không liếc qua ta, cứ như ta không tồn tại! Quá đáng! Thật quá đáng!

“Ơ, công tử! Hôm nay Khiên Ngưu đi, trong lòng người có phải là rất vui vẻ không a?” Cố ý tiến lên, chế nhạo nói.

Nghe vậy, Thư Ly không rãnh mà để ý, chỉ chậm rãi vuốt thân đàn, ánh mắt kia, mê luyến cứ như đối đãi người yêu của mình.

Đến bây giờ vẫn là cái dạng này! Tức giận không biết trút vào đâu, ỷ vào thân phận mình bây giờ không giống với lúc trước, Khiên Ngưu can đảm tiến lên, vươn tay đem đàn quăng trên mặt đất.

“Đàn này! Đàn này!” Chân dùng sức đạp  thân đàn, nhìn dây đàn đứt gãy, trong nội tâm Khiên Ngưu có một chút thoải mái không nói nên lời!

Đi theo phía sau hắn đã hơn một năm, hắn cho tới bây giờ đối với chính mình đều lãnh lãnh đạm đạm, không có nửa câu ân cần thăm hỏi hoặc quan tâm, chỉ để ý đàn của hắn! Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng chính mình ngay cả cây đàn cũng không bằng! Cho nên. . . . . . Nàng muốn hủy nó!

Dùng chân hung hăng giẫm thân đàn, để hả giận giương oai còn nghiền nghiền. Vừa thấy tình cảnh này, mặt Thư Ly lạnh lùng, một tay đẩy nàng đi thật xa, sau đó nhìn cũng không nhìn nàng ôm đàn, vô cùng lạnh như băng nói: “Đã là một phụ nhân có chông, có chút hành động, kính xin tự trọng!”

Xoay người, lạnh như băng rời đi, sau lưng, nghe ra hắn là đang nói mình, Khiên Ngưu tức giận kêu to: “Ta sao lại không biết tự trọng! Ta làm sao không biết tự trọng! Hiện tại đến quận chúa cũng hướng ta lấy lòng, ta có cái gì không biết tự trọng!”

Hầm hầm thở hổn hển, đảo mắt nhìn về phía những bọn hạ nhân nhìn nàng chê cười kia, Khiên Ngưu mạnh mẽ quát một tiếng, bắt đầu trút giận khoa tay múa chân .

“Ngươi! Nhanh lên, chuyển cho ta! Thế thế, là chuyển như thế này! Không phải như vậy. . . . . .”

“Ngươi! Đợi tí nữa đi nấu chút nước ấm cho ta! Ta nóng đến chết rồi, muốn tắm rửa thay quần áo. . . . . .”

“Ngươi! Đi hái ít cánh hoa ! Ta muốn đem mình hun cho thơm thơm, như vậy Lục hoàng tử mới có thể yêu thích. . . . . .”

“Ngươi! Lấy cho ta chút mật! Từ giờ trở đi, ta muốn bảo dưỡng da của ta, bằng không nếu có quá nhiều nếp nhăn., sẽ khiến Lục hoàng tử phiền chán . . . . . .”

“. . . . . .”

Thực sự đem mình trở thành chủ tử, chỉ huy hạ nhân hết cái này tới cái khác, dẫn tới hạ nhân khinh khỉnh, tiếng chửi rủa không ngừng. . . . . .

Trong Tử sở các, Cầm Tâm cau mày, không rõ Tam điện hạ đây là làm sao vậy, từ đêm khuya đó trở về, vẫn rầu rĩ không vui, không ngừng uống rượu buồn bực.

“Tam điện hạ, người không cần phải uống nữa! Còn uống thân thể sẽ suy sụp!” Tiến lên, đoạt chén, nhưng mà bị tránh ra, Tử Sở trầm giọng mở miệng nói: “Cầm Tâm, ta muốn một mình yên lặng một chút. . . . . .”

“Vâng. . . . .” Không tình nguyện xoay người đi ra ngoài, có nhiều chuyện muốn nói, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ giấu trong lòng, thở dài thật sâu. . . . . .

Cầm Tâm đi rồi, Tử Sở lại rót cho mình một chén, phiền muộn uống một ngụm, nhưng mà bởi vì uống quá mau, mà mãnh liệt ho khan ra tiếng.

Kịch liệt ho khan cùng với trận trận đau lòng, Tử Sở giương mắt mông lung, lại thấy rõ ràng hình ảnh, lời nói đêm đó.

Mạt nhi, chẳng lẽ bọn họ nói đều là sự thật sao? Muội thật là một người xấu xa thấp hèn như vậy sao? Muội dùng thân thể của muội, quay vòng trong đám nam nhân, nhưng biểu hiện ra, lại giả vờ làm ra một bộ dáng Thiên Sứ thiện lương thuần khiết? Vì cái gì? Vì cái gì? Thật là như vầy phải không? Chẳng lẽ, trước đây muội ở Đại Lương đối với ta tốt, ôn nhu đối với ta, đều là giả dối sao? Đều là muội diễn xuất ra sao?

Quá khứ cùng hiện tại quấn quýt, ôn nhu, bỉ ổi, đan xen trong đầu, đâm thật sâu vào trái tim Tử Sở.

Đã từng, khi hắn bất lực nhất, cô độc nhất, Kiều Mạt Nhi giương  khuôn mặt tươi cười, ngọt ngaò nói với hắn: “Biểu ca, bọn họ không chơi với ngươi, Mạt Nhi chơi với huynh. . . . . .”

Đã từng, khi hắn thương tâm nhất, khó khăn nhất, cũng là Kiều Mạt Nhi, nàng cúi đầu, ôn nhu như nước nói với hắn: “Biểu ca, dù những người khác chán ghét huynh, ám hại huynh, nhưng mà Mạt Nhi, sẽ cả đời ở bên cạnh huynh, yên lặng ủng hộ huynh.”

Một màn lại một màn qua, liên tục nhớ lại, tựa như như thủy triều, không ngừng hiện lên trong lòng, nhưng là muốn vươn tay đi bắt, lại sau một khắc, tan thành mây khói. . . . . .

“Gạt ta ? Gạt ta ? Đây hết thảy đều là gạt ta . . . . . .” Không biết Tử Sở lúc này nói lừa gạt, là chỉ Kiều Mạt Nhi? Hay là những người đồn đãi bên ngoài kia?

Một ly rượu uống xuống, mượn rượu giải sầu. Chính là không ại biết, sau sự cay đắng của Tử Sở, còn có một nguyên nhân, thật sâu quấn quýt hắn, làm cho hắn không muốn thừa nhận, nhưng luôn quên không được. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết, thân ảnh  dây dưa trong mộng kia, vì cái gì mỗi lần lơ đãng hắn liền nhớ lại? Tóc tơ tuyệt mỹ, mắt to linh động, vui đùa tinh quái, cùng với khí chất ngạo phàm trần, thật sâu, thật lâu khắc trong lòng hắn.

Hắn không muốn thừa nhận chính mình thưởng thức nàng, nhìn nàng linh hoạt cơ trí, không muốn thừa nhận nàng là một nữ tử thông minh nhất mà hắn từng gặp qua, hắn cũng không muốn thừa nhận, chính mình luôn vô thức muốn đi nhìn nàng, tuy đã kiệt lực khắc chế, nhưng mà trái tim, cuối cùng lại không cách nào khống chế. . . . . .

Tay, chậm rãi sờ hướng ngực, tại đó, cất một chuỗi mứt quả khô quắt . Tuy Kiều Mạt Nhi nhiều lần bảo hắn ném đi, mà hắn quả thật cũng có nhiều lần muốn ném, cũng không biết tại sao, mỗi lần đến cuối cùng, hắn lại không nỡ thu trở về.

Ném đi a, ném đi a. . . . . . Không biết tại sao, trong nội tâm vốn là an ủi mình như vậy, không có lý do gì, có lẽ chỉ là đang tìm cái gì đó để an ủi! Nhưng bất luận như thế nào, hắn không nỡ, hắn không nỡ quăng bỏ đồ của nàng. . . . . .

Biết không? Hắn thật sự không thể tin được, đêm đó, khi hắn nhìn đến Kiều Mạt Nhi như vậy, trong lòng hắn, hắn rõ ràng mơ hồ có chút hi vọng những lời đồn đãi kia là sự thật! Bởi vì những lời kia nếu như là thật, vậy hắn sẽ không cần thực hiện lời hứa của mình lấy nàng, do đó, do đó. . . . . .

Do đó? Do đó cái gì? Không dám nghĩ tiếp, không muốn nghĩ tiếp!

Tử Sở nhăn mày lại, cực kỳ chán ghét mình rõ ràng lại có ý nghĩ tà ác như vậy, vì vậy lại uống một ngụm rượu, mặc kệ cay, sặc chảy qua cổ họng.

Cảm giác phức tạp dây dưa trái tim, Khi Tử Sở uống hết rượu trong bầu, muốn đứng dậy lấy thêm, ngoài cửa, Cầm Tâm rất nhanh liền tiến vào.

“Cầm Tâm, không phải bảo ngươi để cho ta một mình đấy sao?”

Phất phất tay, không kiên nhẫn nói,

Nghe vậy, Cầm Tâm vẻ mặt nghiêm túc đi lên, ghé vào lỗ tai hắn trầm giọng nói rõ: “Điện hạ, người Đại Lương đến.”

” Người Đại Lương đến?” Nghe vậy sững sờ, Tử Sở lập tức giương mắt, nhìn chằm chằm, biểu hiện trên mặt đờ đẫn.

Thấy vậy, Cầm Tâm khẽ gật đầu, ngay sau đó nghiêng người thủ thế một cái, ngoài phòng, một cái bóng đen tráng kiện loáng cái tiến đến: “Tiểu nhân Lương Vị, tham kiến Tam điện hạ!”

“Lương vị? Ngươi thân là phụ hoàng ngự tiền đới đao thị vệ, ngươi không hảo hảo hộ ở bên cạnh phụ hoàng, chạy đến Đại Tụng này làm cái gì?” Đầu óc có chút hồ đồ, không ý thức được người ta dám tiền lại, khẳng định  phụng mệnh mà đến, cần gì hắn phải hỏi nhiều.

“Hồi bẩm Tam điện hạ, tiểu nhân vâng mệnh quốc chủ tiến đến thông báo, nói kiếp sống con tin sắp chấm dứt, náo động trong nước cũng mau chóng dẹp yên rồi, xin Tam điện hạ đợi một thời gian ngắn nữa, quốc chủ sẽ triệu ngài về nước!”

“A, có thể trở về? Thật tốt quá!” Lương Vị nói vừa xong, Cầm Tâm lần đầu tiên không có quy củ cao hứng lên tiếng như vậy. Nghe vậy, Lương Vị đầu tiên là nhíu mày nhìn nàng, nhưng \ đảo mắt ngẫm lại, người ta là một cái tiểu cô nương đi ra ngoài đã lâu, muốn về nước cũng là chuyện thường tình, mình cần gì phải trách móc nặng nề?

Nhưng mà kẻ bên cạnh suy đoán, người trong cụôc lại không nghĩ như vậy! Lúc này ở trong lòng Cầm Tâm, nàng cao hứng chính là, nàng cùng Tam hoàng tử rốt cục có thể thoát khỏi cái Nhữ dương quận chúa cùng Khuynh Nhạc công chúa chán ghét kia rồi! Chỉ cần trở về nước, người lưu lại bên người Tam hoàng tử, cùng hắn sớm chiều tương đối, cũng chỉ còn lại có một mình Cầm Tâm nàng, cơ hội để nàng tiếp cận Tam hoàng tử  . . . . . . Chẳng phải càng nhiều sao? Ha ha. . . . . .

Đắc ý nghĩ, vui sướng hài lòng nhìn Tử Sở.

Lương Vị dứt lời, liền cung kính ôm quyền nói: “Tiểu nhân là tiến đến thông tri điện hạ một tiếng, để điện hạ có thể chuẩn bị! Hôm nay nhiệm vụ hoàn thành, tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh, do đó xinđi trước một bước!”

Làm lễ xoay người, biến mất rất nhanh trước mắt, thấy vậy, Cầm Tâm vui vẻ hé miệng cười trộm, mà bên người, Tử Sở thì vẻ mặt sững sờ, thật lâu không có phản ứng. . . . . .

Phải đi về rồi? Phải đi về sao? Tại sao. . . . . . lại nhanh như vậy?

Không nghĩ sau khi nghe tin tức, phản ứng đầu tiên của mình lại là như thế! Đã từng, trong nhiều đêm, chính mình từng ngóng trông có thể sớm ngày về nước? Tuy không có bằng hữu, khắp nơi còn thiết lập đầy bẫy rập, nhưng mà, cũng là nơi hắn sinh ra lớn lên a!

Đã từng, bao nhiêu lần muốn liều lĩnh trở về, vì cái gì, chẳng phải không muốn làm phu quân trên danh nghĩa của quận chúa điêu ngoa kia sao, chính là hôm nay, hôm nay nguyện vọng sắp được thực hiện thì lòng của hắn, lại không hiểu, hiện ra một tia kháng cự. . . . . .

Kháng cự? Tại sao phải kháng cự? Không phải chính mình đã từng một mực chờ đợi đấy sao? Như thế nào lại. . . . . .

Trước mắt, không tự giác lại hiện ra khuôn mặt cười nhẹ nhàng của Tống Ngâm Tuyết, thanh tịnh như vậy, trong trẻo như vậy. . . . . . Chưa bao giờ biết, Nhữ Dương quận chúa thế nhân đều thóa mạ ghét bỏ, có một ngày, chính mình lại dùng thanh tịnh, trong trẻo để hình dung nàng? Mình điên rồi sao. . . . . .

Giương mắt, trầm mặc không nói câu nào, Tử Sở lẳng lặng đứng.

Sau lưng, Cầm Tâm thần sắc khó hiểu, nhìn chằm chằm vào hắn, “Điện hạ, từ hôm nay trở đi, chúng ta nên chuẩn bị tùy thời trở về!”

Cười cười, xen lẫn hưng phấn không thể ức chế, nghe vậy, Tử Sở không lên tiếng, chỉ là chậm rãi đi trở lại bên cạnh bàn, sững sờ ngồi, để mặc trong đáy lòng, một thanh âm nho nhỏ đang rầm rĩ kêu gọi: không phải điên rồi, mà là lòng rối loạn. . . . . .

1 comments on “Ngồi Hưởng Tám Chồng Chương 64: Lòng rối loạn.

Bình luận về bài viết này